Có những nỗi buồn cứ mãi rơi và ám ảnh ta theo thời gian thì nghe The Myth cũng vậy. Giai điệu nhẹ nhàng đi vào lòng người và để lại cho người nghe một nỗi buồn man mác.
Có lẽ bắt đầu kễ từ ngày hôm nay, những giọt nước mắt đó sẽ không rơi một cách vô nghĩa nữa, cũng có thễ là anh cho rằng cuộc đời này không có gì là “mãi mãi …” dù cho đó là tình bạn hay tình yêu đẹp nhất mà anh đã gặp thì cũng không có hai chữ “mãi mãi …” đâu em … Anh sẽ quên đi hết những kỷ niệm của đôi ta bên nhau, mặc dù lúc nào anh cũng cho rằng những gì còn xót lại trong lòng cũa cả hai là những kỹ niệm mong manh … Nhưng bây giờ thì anh không muốn giữ lại nữa, vì đối với anh những thứ mà trong quá khứ em tặng cho anh hay những gì mà em làm vì anh, giờ đây đã mãi mãi xa rời anh rồi, những điều không còn giá trị trong cuộc đời anh nữa rồi …
Anh còn nhớ em đã từng hỏi anh rằng giữa: “Bình minh và hoàng hôn “ anh thích nhất cái nào? Anh đã trả lời rằng anh thích hoàng hôn vì nó lúc nào cũng đẹp giống như tình yêu chúng ta vậy, cứ mỗi khi hoàng hôn lên anh có thể nắm tay em đi đây đi đó và ngồi bên cạnh em ôn thi và ăn những món ăn mà chúng ta rất thích … Nhưng giờ thì suy nghĩ đó đã khác rồi em àh! Giờ đây anh chỉ thích bình minh mà thôi vì bình minh mang lại cho anh một sức sống mới, một sự khởi đầu mới cho một ngày mới … Và anh hiểu rằng đó mới chính là cuộc sống của anh … Và anh cần tập cho mình cuộc sống mới đó, để em biết rằng không có em, anh vẫn là anh một cậu bé không bao giờ biết buồn, luôn luôn mỉm cười dù không có em bên cạnh. Không có em anh mới biết rằng cuộc sống này còn nhiều điều mới mẻ, không có em anh mới biết tự đứng lên mỗi khi gục ngã đó là điều anh chưa hề nhận ra khi có em bên cạnh vì em lúc nào cũng đứng bên cạnh nhắc nhở anh khi anh làm sai chuyện gì đó …